Quí vị đang nghe ĐÀN BÀ của Song Ngọc (Elvis Phương hát)

(Sau 15 giây vẫn chưa thấy hát xin ấn vào F5 hay Refresh)

 

THIÊN ĐƯỜNG    VÀ ĐÀN BÀ  


   1._Hai ông chồng ngồi kể khổ với nhau về chuyện vợ con. Một ông rầu rĩ nói:
      - Nhiều lúc tôi muốn chết quách cho rồi. Không biết trên Thiên Đường có đàn bà không nhỉ ?
        Ông kia trợn mắt:
      - Vớ vẩn !  Có đàn bà sao c̣n gọi là Thiên Đường được !

   2._Giáo sư hỏi cả lớp:
        * Ai có thể nêu hai sự kiện lớn trong cuộc đời của nhà thơ John Milton ?

        Một nam sinh viên nhanh nhẩu phát biểu:
        *  Sau khi kết hôn, nhà thơ viết tác phẩm “Thiên đường đă mất” (
Paradise Lost)

        *  Đến khi vợ ông mất, ông viết tác phẩm “Thiên đường trở lạ” (Paradise Regained)

 

 

          ÔI ĐÀN BÀ...!

 

Cho tôi hỏi đàn bà là chi rứa ?
Là những ǵ rung động trái tim ta.

Làm cho ta cảm thấy nổi da gà.

Là gặp gỡ, xốn xang, là tiếng sét...

Là hợp ‘gu’ v́ cùng chung tính nết.

Là âm thầm nhung nhớ lúc chia xa.

Là nụ hôn. Ôi rợn cả thịt da.

Là ẻo lả ṿng tay nhưng rất chắc.

Là mái tóc mùi chanh thơm hăng hắc.

Là môi mềm ẩm tẩm bùa mê.

Là đôi chân thoăn thoắt đến, đi, về...

Là son phấn ngào ngạt hương rực rỡ...

Là niềm vui cho hồn ta cởi mở.

Là đắng cay, nhục nhă lúc ghen tuông.

Là dễ thương trong những lúc thẹn thùng.

Là bẳn gắt dữ dằn khi la lối.

Là những người sợ ma về ban tối.

Là ôm chặt để kiếm sự chở che.

Là đắm say lúc má tựa vai kề.

Là hay nói  ‘Suốt đời yêu anh măi’.

Là cái tật suốt ngày hay lải nhải.

Là chỉ ḿnh lẽ phải. Các ông thua !

Là shopping hay đi sắm đi mua.

Là phục vụ, đến găy ĺa xương sống.

Là hay hờn, mặt chầm dầm một đống.

Là hỏi ǵ không nói, gọi không thưa.

Là ngoài trời vừa nắng lại vừa mưa.

Là phải trái trắng đen không phân biệt.

Là căi cọ, ta vẫn là thua thiệt.

Là chịu thua. Thôi đi ngủ cho xong.

Là vắng nhà một bữa đă nhớ mong.

Là đủ thứ hầm bà lằng trong đó...

 

Tạ ơn trời đàn bà vẫn c̣n đó,

Để đàn ông vẫn c̣n có niềm vui...

Chỉ đàn ông. Thôi chết quách cho rồi.

Không đàn bà. Ôi chẳng thà tận thế...

 

 

             ĐÀN BÀ Song Ngọc (Elvis Phương hát)

 

Đă từ lâu tôi vẫn thường trong bóng đêm,

Mang nỗi buồn không biết tên.

Tôi đă thầm thề mây hẹn gió...

Tôi muốn lánh xa chuyện đời,

Tôi muốn quên đi loài người,

Tôi ước mơ trong cuộc đời không có đàn bà.

 

Bỗng một hôm tôi với người quen biết nhau.

Tôi nghĩ t́nh chỉ thế thôi,

Đâu biết ḷng thầm mang niềm nhớ...

Tôi muốn lánh nhưng lại t́m,

Tôi muốn quên nhớ càng nhiều...

Tôi muốn xa nhưng lại gần hỡi đàn bà ơi...!

 

Ôi đàn bà là những niềm đau,

Hay đàn bà là ngọc ngà trăng sao...

Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu...

Ôi đàn bà dịu ngọt đêm qua,

Hay đàn bà lạnh lùng hôm nay.

Ôi đàn bà là vần thơ say,

Khúc nhạc chua cay.

 

Vĩnh biệt nhau thương chút t́nh nơi xứ xa.

Tôi biết rồi em sẽ quên,

Muôn kiếp buồn ḿnh tôi sầu nhớ...

Em đă đến như huyền thoại,

Em đă đi không một lời...

Ôi thế nhân. Ôi cuộc đời, hỡi đàn bà ơi...!