Tin
Mừng theo Thánh Luca:
Lc 15,1-3.11-32
Khi ấy, tất cả những người thu
thuế và những người tội lỗi thường
đến gần Đức Giê-su mà nghe Ngài. C̣n
những người thuộc phái Pharisêu và các kinh sư
th́ lẩm bẩm: “Ông này đón tiếp phường
tội lỗi và ăn uống với chúng. Đức
Giê-su mới kể cho họ dụ ngôn này: Một người
kia có hai con trai. Người con thứ nói với cha
rằng: “Thưa cha, xin cho con phần tài sản con
được hưởng”. Và người cha đă
chia của cải cho hai con. Ít ngày sau, người con
thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương
xa. Ở đó anh ta sống phóng đăng, phung phí tài
sản của ḿnh. Khi anh ta đă ăn tiêu hết
sạch, th́ lại xảy ra trong vùng ấy một
nạn đói khủng khiếp. Và anh ta bắt đầu
lâm cảnh túng thiếu, nên phải đi ở cho
một người dân trong vùng; người này sai anh
ta ra đồng chăn heo. Anh ta ao ước lấy
đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy
bụng, nhưng chẳng ai cho. Bấy giờ anh ta
hồi tâm và tự nhủ: “Biết bao nhiêu người
làm công cho cha ta được cơm dư gạo
thừa, mà ta ở đây lại chết đói! Thôi,
ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa
với người: Thưa cha, con thật đắc
tội với Trời và với cha, chẳng c̣n đáng
gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người
làm công cho cha vậy”. Thế rồi anh ta đứng
lên đi về cùng cha. Anh ta c̣n ở đằng xa,
th́ người cha đă trông thấy. Ông chạnh ḷng
thương, chạy ra ôm cổ anh ta và hôn lấy hôn
để. Bấy giờ người con nói rằng:
“Thưa cha, con thật đắc tội với
Trời và với cha, chẳng c̣n đáng gọi là
con cha nữa.” Nhưng người cha liền bảo
các đầy tớ rằng: “Mau đem áo đẹp
nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào
ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt
con bê đă vỗ béo làm thịt để chúng ta
mở tiệc ăn mừng! V́ con ta đây đă
chết mà nay sống lại, đă mất mà nay
lại t́m thấy”.
Và họ bắt đầu ăn mừng. Lúc
ấy người con cả của ông đang ở
ngoài đồng. Khi anh ta về gần đến nhà,
nghe thấy tiếng đàn ca nhảy múa, liền
gọi một người đầy tớ ra mà
hỏi xem có chuyện ǵ. Người ấy trả
lời: “Em cậu đă về, và cha cậu đă làm
thịt con bê béo, v́ được lại cậu
ấy mạnh khoẻ.” Người anh cả
liền nổi giận và không chịu vào nhà. Nhưng
cha cậu ra năn nỉ. Cậu trả lời cha:
“Cha coi, đă bao nhiêu năm trời con hầu hạ
cha, và chẳng khi nào trái lệnh, thế mà chưa
bao giờ cha cho lấy được một con dê con
để con ăn mừng với bạn bè. C̣n
thằng con của cha đó, sau khi đă nuốt
hết của cải của cha với bọn điếm,
nay trở về, th́ cha lại giết bê béo ăn
mừng!” Nhưng người cha nói với anh ta:
“Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất
cả những ǵ của cha đều là của con.
Nhưng chúng ta phải ăn mừng và hoan hỷ, v́
em con đây đă chết, mà nay lại sống, đă
mất, mà nay lại t́m thấy.”
Tax collectors and sinners were all drawing near to listen to
Jesus, but the Pharisees and scribes began to complain, saying, “This
man welcomes sinners and eats with them.” So to them Jesus addressed
this parable: “A man had two sons, and the younger son said to his
father, “Father give me the share of your estate that should come to
me.” So the father divided the property between them. After a few days,
the younger son collected all his belongings and set off to a distant
country where he squandered his inheritance on a life of dissipation. When
he had freely spent everything, a severe famine struck that country, and
he found himself in dire need. So he hired himself out to one of the local
citizens who sent him to his farm to tend the swine. And he longed to eat
his fill of the pods on which the swine fed,
but nobody gave him any. Coming to his senses he thought, “How many of
my father’s hired workers have more than enough food to eat, but here am
I, dying from hunger. I shall get up and go to my father and I shall say
to him, “Father, I have sinned against heaven and against you. I no
longer deserve to be called your son; treat me as you would treat one of
your hired workers.” So he got up and went back to his father. While he
was still a long way off, his father caught sight of him, and was filled
with compassion. He ran to his son, embraced him and kissed him. His son
said to him, “Father, I have sinned against heaven and against you;
I no longer deserve to be called your son.” But his father ordered his
servants, “Quickly bring the finest robe and put it on him; put a ring
on his finger and sandals on his feet. Take the fattened calf and
slaughter it. Then let us celebrate with a feast, because this son of mine
was dead, and has come to life again; he was lost, and has been found.”
Then the celebration
began. Now the older son had been out in the field and, on his way back,
as he neared the house, he heard the sound of music and dancing. He called
one of the servants and asked what this might mean. The servant said to
him, “Your brother has returned and your father has slaughtered the
fattened calf because he has him back safe and sound.” He became angry,
and when he refused to enter the house, his father came out and pleaded
with him. He said to his father in reply, “Look, all these years I
served you and not once did I disobey your orders; yet you never gave me
even a young goat to feast on with my friends. But when your son returns
who swallowed up your property with prostitutes, for him you slaughter the
fattened calf.” He said to him, “My son, you are here with me always;
everything I have is yours. But now we must celebrate and rejoice, because
your brother was dead and has come to life again; he was lost and has been
found.”
|
THÂN
CÁT BỤI
Trong Mùa Chay, chúng ta
được nhắc nhở về thân phận con người. Con người
được Thiên Chúa sáng tạo theo h́nh ảnh
của Ngài và với t́nh yêu nên con người mang nơi
ḿnh sự cao cả của t́nh yêu Thiên Chúa, nghĩa
là con người biết yêu thương và biết
đáp trả t́nh yêu một cách ư thức và tự
do. Tuy nhiên, khi đặt ḿnh vào sự bao la và mênh mông
của vũ trụ, con người chỉ nhỏ nhoi
như một hạt bụi. Nghĩ cho cùng, tất
cả mọi người cũng chỉ là những
hạt bụi hoá thân thành kiếp nhân sinh. V́ là thân
cát bụi, chúng ta sẽ trở về cát bụi.
Tại sao con người lại được ví
là bụi đất? Bụi đất là một cái
ǵ vô giá trị! Thậm chí nó c̣n tượng trưng
cho cái ǵ dơ bẩn, là biểu hiệu của cái ǵ
hoang tàn và chết chóc. Nó không có h́nh thù cụ
thể, không có khuôn mặt, thường bị người
ta chà đạp dưới chân. Nó không tự làm
chủ ḿnh, nó bay theo mọi cơn gió, nó bay khắp
nơi, đâu đâu cũng là chỗ của nó nhưng
nó lại không có một chỗ cư ngụ ổn
định. Bụi đất là thế, nhưng con người
th́ đẹp đẽ, cao quư đến thế
tại sao lại được ví như bụi đất.
Thực ra, h́nh ảnh tro bụi xuất hiện
trong Kinh Thánh nhiều lần. Trong sách Sáng Thế,
Abraham đă nhận ḿnh là thân tro bụi, ông đă
thân thưa với Thiên Chúa rằng: “Mặc dầu
con chỉ là thân tro bụi, con cũng xin mạn phép
thưa với Chúa…”. Trong sách Thánh Vịnh, khi ư
thức được sự yếu hèn của
phận người, đă thốt lên rằng: “Người
quá biết ta được nhồi nắn bằng ǵ,
hẳn người nhớ: ta chỉ là tro bụi”.
V́ mang thân phận tro bụi, con người
yếu hèn và mong manh về mọi phương
diện: Yếu đuối về thể lư, tâm lư cũng
như tâm linh. Chỉ cần một cơn gió nhẹ,
cũng đủ để làm con người gục
ngă. Con người cũng dễ dàng bị chao đảo,
dễ dàng sa vào ṿng tội lỗi và hậu quả
của tội là sự chết. Mỗi ngày chúng ta
sống nhưng cũng đồng thời chúng ta
đang tiến gần đến sự chết. Dường
như cái chết chính là điểm hẹn của
mọi con người.
Tuy ư thức về thân phận bụi đất
như thế, nhưng con người không bi quan
về thân phận của ḿnh. Đối với chúng
ta là những người tin vào Thiên Chúa, chúng ta tin
rằng, chúng ta là hạt bụi, nhưng chúng ta
được hóa thân nhờ t́nh yêu của Thiên Chúa,
và tạo thành giống h́nh ảnh của Thiên Chúa nên
chúng ta cũng mang nơi ḿnh sự vĩ đại
của Thiên Chúa.
Dường như con người nhận ra thân
phận bụi tro của ḿnh, nhưng con người
cũng cảm nhận được niềm hy
vọng nơi Thiên Chúa. V́ chính Ngôi Hai Thiên Chúa đă
nhập thể làm người, và chấp nhận
sự yếu đuối của phận người,
nghĩa là Chúa Giêsu Kitô đă chấp nhận mang
lấy thân phận bụi đất của chúng ta,
để rồi nhờ sự chết và sự
phục sinh của Ngôi Lời, bụi đất
của ta sẽ được lănh nhận hơi
thở sự sống của Thiên Chúa. Như thế,
bụi tro không c̣n là cùng đích của chúng ta,
dẫu rằng chúng ta vẫn phải trở về
bụi tro nhưng tro bụi không c̣n là điểm
tới, nhưng là khởi điểm để
đưa con người vào cuộc sống vinh quang vĩnh
cửu trên Thiên Quốc.
Lạy
Thiên Chúa, trong Mùa Chay này, xin cho chúng con nhận ra
sự nhỏ bé của chúng con. Chúng con là thân cát
bụi nhưng là cát bụi tốt lành, là cát
bụi vô tri, nhưng được sống động
nhờ sự sống của Thiên Chúa, là hụt
bụi nhơ nhớp, nhưng lại được
Thiên Chúa yêu thương. Xin cho chúng con biết
chết đi mỗi ngày, để cho ḿnh được
tan biến, để được sống lại
trong t́nh yêu vinh hiển của Thiên Chúa.
Nguyễn
Minh Triệu
|
|
TRỞ
VỀ CÁT BỤI
Sống
trên đời này, người giàu sang cũng như
người nghèo khó.
Trời đă ban cho, ta cám ơn Trời, dù
sống thương đau.
Mai kia chết rồi, trở về cát bụi, giàu
khó như nhau.
Nào ai biết trước số phận ngày sau Ông
Trời sẽ trao.
Này
nhà lớn, lầu vàng son,
Này lợi danh, chức quyền cao sang.
Có nghĩa ǵ đâu, sao chắc bền lâu, như
nước trôi qua cầu.
Này lời hứa, này thủy chung,
Này t́nh yêu, chót lưỡi đầu môi, cũng
thế mà thôi.
Sẽ mất ngày mai như áng mây cuối
trời.
Sống trên đời này,
tựa phù du có đây rồi lại mất.
Cuộc sống mong manh, xin nhắc ai đừng
đổi trắng thay đen.
Nào người sang giàu, đừng v́ tham
tiền, bỏ nghĩa anh em.
Người ơi! Nên nhớ cát bụi là ta, mai
này chóng phai.
Người nhớ cho ta là cát bụi, trở
về cát bụi.
Xin người nhớ cho…
Lê Dinh
|
|
|