NGUYỄN CẦN, LỮ GIANG, TÚ GÀN, ÔNG LÀ AI (Nguyễn Văn Lục)
|
|
Video: ANH LÀ AI ? - Sáng tác: VIỆT KHANG Tŕnh diễn: THẾ SƠN
|
NGUYỄN
CẦN, bút hiệu LỮ GIANG, TÚ GÀN, Ông là ai?
Nguyễn Văn Lục
Tôi nhận được bài “Chỉ là
chuyện giấc mơ” do Tú Gàn gửi đến.
Bài viết như thường lệ bàn lung tung
nhiều chuyện. Sau đó tḥng một vài chuyện
chửi người này, người kia. Phải nh́n
nhận ông là loại người chửi bới có
hạng.
Vào năm 2007, mong ông c̣n nhớ, tôi đến
nhà ông đôi lần chỉ để mong mỏi ông
đừng viết chửi nữa. Thuyết phục
không được, nói phải trái cũng không xong.
Nói riết rồi ông đổ quạu nói, “làm báo
là phải chửi…” Hết ư kiến.
Mong muốn của tôi lúc bấy giờ là có
được những tờ báo sạch bằng
lối viết tử tế. Báo chí, truyền thông
trong nước v́ bị canh chừng, trù dập
trở thành báo hèn v́ nịnh. Đó là chuyện
chẳng đặng đừng.
Truyền thông, báo chí hải ngoại th́
được tự do viết. Nhưng học đ̣i
dân chủ, tự do không xong. Tự do biến thành
tự do chửi, chửi vung vít, chửi bất
cứ ai ḿnh muốn chửi. Báo chí tự biến ḿnh
thành báo bẩn v́ chửi.
Tôi vẫn chưa t́m ra câu trả lời là
tại sao người ta lại phải chửi khi
viết báo? Tôi cũng đặt câu hỏi như
thế với ông Tú Gàn? Đă có lần để
đáp trả Trần Chung Ngọc về những bài
viết của ông ấy, tôi đặt câu hỏi là
ông đă viết liên tục cả hằng 200 bài báo,
đă có bao giờ ông viết được một
bài tử tế chưa? Tôi cũng dùng câu hỏi
ấy để hỏi Tú Gàn trước đây. Nguyễn Cần, Lữ Giang, Tú Gàn
Cho đến nay, tôi vẫn chưa nhận
được câu trả lời từ các ông ấy.
Có lẽ, tôi phải dùng một lối tiếp
cận gián tiếp bằng cách vay mượn các
thuật ngữ: Quyền lực cứng, quyền
lực mềm và quyền lực thông minh của Joseph
Samuel Nye, Jr. trong phạm vi chính trị để t́m
hiểu vấn đề truyền thông báo chí.(1) 1.
-QUYỀN LỰC CỨNG
Đây là thứ quyền lực mà từ
nhiều thế kỷ trước đây người
ta đă xử dụng để áp đảo kẻ
khác theo nguyên tắc của Nicolo Machiavelli ở Ư là:
Tốt hơn hết hăy làm cho đối phương
sợ hơn là yêu mến. Đơn giản là
mạnh được yếu thua. Cái nguyên tắc
của Machiavelli sau này được chuyển
dịch ra cái tương quan mà Marx gọi là tương
quan Ông Chủ-Thằng Ở.
Cái nguyên tắc trên xem ra xưa rồi, v́
thế mà Joseph Samuel Nye, Jr. cổ xúy cho thứ
quyền lực mềm - đường đưa
tới thành công trong phạm vi chính trị.
Trong phạm vi truyền thông báo chí như ở
trong nước, chính quyền cộng sản xử
dụng quyền lực cứng khi dùng bạo lực
như đe dọa, kiểm soát, tù đầy để
kiểm duyệt, kiểm soát truyền thông báo chí.
Đó là cách bịt miệng dân.
Nhà nước dùng bạo lực răn đe
biến người cầm bút trở thành những
con vẹt biết nói tiếng người hoặc con
chó bảo sủa th́ sủa, bảo câm th́ câm. Chúng
biến người cầm bút thành thợ viết
giống như thợ may, thợ vịn, v.v…
Ở Hải ngoại, đáng lẽ ra truyền
thông báo chí phải là biểu tượng cho một
sức mạnh tinh thần nhằm bảo vệ
tự do, dân chủ. Sống trong những đất nước
có truyền thống dân chủ lâu đời nhất,
mà h́nh như chúng ta chưa học được bao
nhiêu ngay cả những bài học vỡ ḷng về dân
chủ, về tự do. Nhưng một số nhỏ
người cầm bút xử dụng ng̣i bút như
một thứ bạo lực trấn áp, bôi nhọ,
mạ lỵ, chế diễu cá nhân. Phải nói là
họ đă thành công. Phải nói là ông Tú Gàn đă
thành công và bản thân ông ấy cũng hănh diện
về điều này.
Mục tiêu của sự bôi nhọ, chế
diễu, dựng chuyện của những người
cầm bút loại này nhắm chủ yếu vào
một CON NGƯỜI cụ thể - nhắm vào ông
A, ông X… có tên, có tuổi. Họ dùng thứ bạo
lực ngôn ngữ đủ loại, phủ nhận và
chà đạp lên giá trị nhân phẩm người
khác, coi thường người đọc.
Càng chửi th́ như thời giá càng lên cao. V́
nó thỏa măn được cái thị dục hay cái
thú tính của con người. Điều đó cũng
cắt nghĩa được tại sao cũng có
một số người thích đọc họ. Nó như
một thứ thủ dâm tinh thần, một thứ sa
đích chữ nghĩa.
Phần người bị chửi trở thành người
trước dư luận, trở thành bung xung lănh
thẹo của người chửi. Phản ứng
của họ thường là ẩn nhẫn, chịu
đựng, không lên tiếng. Người bị
chửi “ngậm tăm”.
Một trong ba nguyên tắc để đạt
được quyền lực mềm theo Joseph Nye là
phải có văn hóa. Những người làm báo
chửi cho thấy họ thiếu văn hóa hay cùng
lắm họ chỉ đạt được thứ
văn hóa chửi của một xă hội c̣n bán khai.
Văn hóa chửi phá hủy mọi mối tương
giao con người trong xă hội và ở b́nh diện
đức lư, nó thiếu đạo đức v́ không
tôn trọng nhân phẩm người khác… V́ thế
nó là thứ văn hóa phi văn hóa, thiếu “tính người”.
Con người trở thành chó sói của người,
cô đơn và cô độc.
Tôi có một thách thức nhỏ với ông Tú Gàn
là ông tập họp được một bữa
ăn độ 20 người. Xem ra không dễ
với ông.
Chỉ xin vắn tắt được trích
dẫn một vài công đoạn chửi của người
có tay nghề, chửi tắt tiếng như sau
của ông Tú Gàn. Chửi
cả làng, cả xóm: Chửi những người
chống cộng
Riêng người Việt lưu vong chỉ có
một chiêu duy nhất là “đánh phèng la”. Nhưng
tiếng phèng la của người Việt chống
cộng lại quá nhỏ nên lúc nào cũng phải
nhờ anh Hai (ám chỉ Mỹ) tiếp ứng... Nhưng
anh Hai thuộc loại “siêu cộng sản” nên
thỉnh thoảng chơi đá gị lái những đ̣n
rất đau khiến phong trào chống cộng
của người Việt lưu vong cứ bị
đẩy lui dần. Đánh
phá miệt thị cộng đồng
Giới dân gian ở Bolsa, nơi thủ đô
của VNCH nối dài, thường gọi các chương
tŕnh nói chuyện về Việt Nam của các “b́nh
luận gia ta” trên các đài truyền h́nh là “Chương
tŕnh Chúng nó sắp sụp đổ rồi”.
Mỗi khi thấy chương tŕnh đó, họ thường
tắt máy. Được hỏi tại sao, họ cho
biết không cần nghe cũng biết họ sắp nói
ǵ rồi. Các ông ấy cứ lượm một
số chuyện tiêu cực trên các báo Công An Nhân Dân,
Lao Động, Tuổi Trẻ… ở trong nước
đem ra đọc hay kể lại rồi nguyền
rủa Cộng Sản và đi đến kết
luận: “Chúng nó gian ác, chúng nó ngu dốt, chúng nó
sai lầm, chúng nó tham nhũng, chúng nó bán nước,
chúng nó thất bại, chúng nói sắp sụp đổ
rồi!” Mấy ông ấy cứ nói và viết như
thế đă 37 năm rồi mà có thấy ǵ đâu?
Nếu Cộng Sản mà chỉ như thế, làm sao
nó đă cai trị được 54 năm? (2) Chửi
cả nhóm, nhất là công giáo mà ông Tú gàn gọi xách
mé là Giao Điểm công giáo
Nhất là nhóm Giao điểm công giáo, nhất
định bắt người khác phải làm theo
họ và cho rằng ai không làm theo là “đồng lơa
với tội ác” hay hèn nhát. Sau vụ cha Lư bị
bịt miệng, số thầy giảng kinh Koran cho
Hội đồng giám mục Việt Nam càng gia tăng. Chưa
đủ, c̣n hài tên từng người
Đó là các thầy Trần Phong Vũ, thầy
Nguyễn Xuân Tùng, thầy Duyên Lăng Hà Tiến
Nhất, thầy Trần Văn Cảo, thầy
Nguyễn Tiến Cảnh v.v... Tóm lại, nhóm Thầy
giảng và nhóm Giao Điểm Công Giáo ở hải
ngoại thiển cận, ngạo mạn và thích tác
oai tác quái, đám này đă quậy phá giáo hội
ở trong nước gấp trăm lần đám
quốc doanh.” (3) Bôi
bẩn cá nhân linh mục Nguyễn văn Lư
Trong hồ sơ các giáo sĩ làm mật vụ
cho Công An Cộng Sản ở Ba Lan, người ta khám
phá ra Linh mục Hejmo Konrad Starslan có “hồ sơ
hợp tác với mật vụ” dày đến 700
trang. Tôi tin rằng sau khi chế độ cộng
sản Việt Nam sụp đổ, người ta
sẽ khám phá ra “hồ sơ hợp tác” của
Linh mục Lư cũng dày không thua ǵ Linh mục Starslan.
Đừng vội tranh luận. Khi nào Cha Lư được
nói chuyện bằng điện thoại trở
lại, cứ hỏi ông ta tôi nói như vậy có
đúng không. Tôi tin rằng ông ta không chối đâu.
Có lần báo cáo một linh mục xong, ông ta
đến chỉ vào linh mục đó vào nói: “Khi năy
Cha có nói như vậy… Tôi đă báo cáo rồi!”
Linh mục Lư lại là người không b́nh thường,
khi nắng khi mưa, sáng khác chiều khác. Với tính
t́nh và óc phán đoán như thế mà được
phong Phó Tế rồi Linh mục là một biệt
lệ chưa từng có, nhưng chúng tôi chưa
muốn tiết lộ. Công An thừa biết sẽ có
một lúc họ không c̣n kiểm soát được
h́nh thức tẩy chay và áp lực cần thiết khác.
(4) Đánh
phá linh mục Nguyễn Văn Khải
Linh Mục Nguyễn Văn Khải là một Linh
mục thuộc Ḍng Chúa Cứu Thế Thái Hà, bị
triệu dụng qua Roma sau những biến động
tại Hà Nội, đă đưa ra những lời
tuyên bố về t́nh h́nh bi đát của Công Giáo
Việt Nam như sau: “Chính quyền sử dụng
tất cả các lực lượng tùy ư họ,
gồm các phương tiện truyền thông nhà nước,
bộ máy chính trị, pháp luật và hệ thống
giáo dục công cộng để ngăn chặn
sự phát triển của Giáo Hội Công Giáo
bằng mọi giá”. “Người
Công Giáo ở mọi miền của Việt Nam
được xem là công dân hạng hai, bị phân
biệt đối xử tồi tệ trong đối
xử pháp lư”…
Hiện nay, LM Khải đang được
đưa đi tố cộng tại nhiều nơi
ở Mỹ, từ Boston tới Orange County. Ông
được một số tổ chức chống
cộng đón nhận khá nồng nhiệt.
Trước khi nói đến “sứ mạng”
mà LM Nguyễn Văn Khải đang muốn thực
hiện, chúng ta cần biết rơ LM Khải là ai và ông
đă hành động hay tuyên bố những ǵ. NH̀N
LẠI CON ĐƯỜNG ĐĂ ĐI QUA
Trong bài “Rao giảng Tin Đồn” được
phổ biến trên báo chí và hệ thống Internet ngày
20.7.2010, dưới tiểu đề “Vượt qua
các đàn anh”, chúng tôi có viết vài hàng về LM
Nguyễn Văn Khải như sau: “Một giáo sĩ
trẻ nhưng bạo mồn bạo miệng nhất
ở Việt Nam hiện nay là LM Nguyễn Văn
Khải thuộc Ḍng Chúa Cứu Thế Thái Hà (DCCTTH).
Nhiều nguồn tin nói rằng ông là người
chủ trương website NVCL.
“DCCT Thái Hà được thành lập từ năm
1926 nhưng tiếng tăm của Ḍng được
thế giới biết đến kể từ năm
2008 khi Ḍng và Giáo Xứ Thái Hà phát động
chiến dịch đ̣i nhà cầm quyền trả
lại các tài sản bị cưởng chiếm.
Tiếp theo là chiến dịch của nhóm Nữ Vương
Công Lư (NVCL) ở Thái Hà phát động để
đ̣i giữ Đức TGM Ngô Quang Kiệt ở
lại Hà Nội. Trong cả hai chiến dịch này,
LM Nguyễn Văn Khải, một linh mục trẻ,
người làng Phúc Nhạc, Ninh B́nh, sinh ngày 5.10.1970,
được phong linh mục ngày 25.9.2001, đă
giữ vai tṛ “xung kích” rất táo bạo.
Về “thành tích chống cộng”, nếu so
với các đàn anh trong Ḍng như các linh mục
Nguyễn Văn Vàng, Trần Hữu Thanh, Chân Tín,
Nguyễn Ngọc Lan…. th́ “thành tích” của LM
Khải quá nhỏ bé. C̣n nếu so với các giáo sĩ
khác trong các vụ Vinh Sơn (Mặt Trận Phục
Quốc), Việt Tiến, Mặt Trận Liên Tôn, Trung
Tâm Đắc Lộ, Ḍng Đông Công…, thành tích
của LM Khải chỉ là con số không. Nhưng
nếu xét về phương diện chống lại
Giáo quyền th́ LM Khải đứng hàng đầu!
“Trong lễ nhận chức của ĐGM
Nguyễn Văn Nhơn, LM Khải là một trong
những người hướng dẫn đoàn
biểu t́nh chống Đức Cha Nhơn và ủng
hộ Đức Cha Kiệt. Đoàn biểu t́nh có
hai bà cầm sẵn hai cái khay đựng quà trải
khăn đỏ, c̣n một đám giáo dân đi theo
la inh ỏi: “Chúng con yêu mến Đức Tổng”.
“Xin Đức Tổng ở lại với chúng
con”. Trong khi đó LM Khải cầm máy chụp h́nh
bấm liên tục.”(5) Tiếp
tục dựng chuyện để bôi nhọ LM
Nguyễn Văn Khải
Trong năm qua, LM DCCT Nguyễn Văn Khải
từ Roma qua Orange County nói về Cộng Sản. Ông là
người tổ chức biểu t́nh chống
việc Toà Thánh bổ nhiệm Đức Cha
Nguyễn Văn Nhơn làm TGM Hà Nội, bị Bề
Trên Tổng Quyền triệu hồi qua Roma, ông
phải vượt biên qua Lào rồi qua Thái Lan,
từ đó được cấp giấy tờ
đi Roma. Những điều ông nói về Cộng
Sản đàn áp tôn giáo quá thô thiển. Nếu
Cộng Sản mà vớ vẩn như thế làm sao
họ “quốc doanh hoá” được cả
Phật Giáo, Phật Giáo Hoà Hảo, Cao Đài và Tin Lành?
Ông nói về “Linh mục chui” nghe cũng rất
vớ vẩn, nó không gióng những ǵ chúng tôi đă
đọc và nghe các thầy đang được
huấn luyện làm “linh mục chui” bị bắt
giam đă kể lại khi chúng tôi ở trại Thanh
Cẩm. Thế nhưng kiểu phát sóng như vậy
đă đi đúng vào tần số mà một số
các ông các bà muốn nghe, nên LM Khải cũng
kiếm được vài chục ngàn bỏ túi trước
khi trở lại Roma.(6)
Tất cả những điều ông Tú Gàn
viết ở trên không hẳn là sai hết. Cộng
đồng có gấu ó, có chia rẽ, cá nhân có tranh
quyền lực. Nghĩa là có cả, nhưng không
thể biến tất cả thành phường chèo
được. Người thiện chí có thừa, người
tốt việc tốt không thiếu. Điều chính
yếu là ông tŕnh bày cái đúng cái sai đan xen vào
nhau, nhiều điều thực hư, không trưng
dẫn bằng cớ. Sự dựng chuyện của
ông thật nham hiểm.
Trong trường hợp linh mục Nguyễn Văn
Khải, không có vấn đề bề trên cả ḍng
Chúa Cứu thế triệu hồi linh mục
Nguyễn Văn Khải sang Roma. Càng không có vấn
đề linh mục Nguyễn Văn Khải ẵm
mấy chục ngàn đô là về Roma. Tôi đă
hỏi những người trong ban tổ chức
đón tiếp linh mục Nguyễn Văn Khải
về hai vấn đề trên.
Ông Tú Gàn hoàn toàn đựng đứng và
bịa chuyện. Và không lẽ mỗi điều ông
viết lại cứ phải đi chứng minh?
Về việc đựng đứng, bịa
chuyện này, tôi chỉ nhắc ông Tú Gàn là ông
chắc không thể nào quên được vụ Bùi
Bỉnh Bân. Đừng để tôi phải lôi
chuyện này ra.
Trong trường hợp này, ông đă để
lộ ra là một người thiếu lương
tri, thiếu đạo đức và thiếu một
tấm ḷng. Ông Tú Gàn tự biến ḿnh thành một
thứ đao phủ, có cái đầu, nhưng
lại thiếu một trái tim. 2.
-QUYỀN LỰC MỀM
Theo Joseph Nye, quyền lực mềm là thứ
quyền lực có khả năng tiếp cận lôi
cuốn và thuyết phục người khác. Nó
thể hiện trong những mối liên hệ của
đời sống cá nhân với cá nhân, trong hôn nhân
và cuối cùng trong thương mại, chính trị.
Với quyền lực mềm, người ta có
thể đi đến ḥa giải, thương lượng
thay v́ đối đầu.
Nhà văn, nhà xử dụng quyền lực
mềm là cùng lúc xử dụng trái tim và cái đầu
và tiến thêm một bước cao hơn là xử dùng
quyền lực thông minh. Đây là thứ quyền
lực mà Nye dành riêng trong một cuốn sách nhan
đề: The Future of Power. Đó là việc định
hướng chính sách đường lối, nghiên
cứu đánh giá, t́m ra hướng đi mà không có
tham vọng bá quyền.
Dựa trên nguyên tắc của quyền lực
mềm, ông Tú Gàn có thể điện thoại,
mời những người không đồng chính
kiến với nhau ra quán cà phê nói chuyện, hay
mời nhau một bữa ăn và tranh luận ngang
ngửa.
Dĩ chí có gặp nhau trong quán phở, nơi công
cộng th́ ông cũng tránh mặt.
Sách báo trở thành băi chiến trường nă
súng vào nhau như quân thù, quân hằn.
Đó cũng là h́nh ảnh có thực ngoài đời
đôi khi ta bắt gặp một ông Tú gàn gương
mặt xám đen, đầu hói, dáng đi lệch vai
như người bị khuyết tật.
Dáng đi ấy biểu hiện một con người
cô đơn thui thủi một ḿnh đến tội
nghiệp. Tôi c̣n nhớ ông đến ṭa báo trong ngày
đầu tuần lặng lẽ vào pḥng bà quản lư
lấy tiền hoặc cầm dăm tờ báo mới,
cắp nách rồi ra về.
Không chào hỏi ai. Ông như một cái bóng ma
giữa mọi người.
Cuộc đời như thế có đáng
sống hay không đáng sống? Nguồn vui ở
chỗ nào? Hay chỉ trừ những lúc ông lên đồng
với chữ nghĩa?
Đă từ lâu, cứ kể từ năm 2006
đến nay, những bài viết của Tú Gàn có
một chủ trương khá rơ rệt là: –
Miệt thị tất cả những tổ chức,
những sinh hoạt, những cá nhân nào đang tranh
đấu cho tự do, dân chủ ở Hải
ngoại. –
Mặt khác bôi xấu những nhân vật có uy tín
trong nước, đặc biệt là các linh mục
như LM Nguyễn Văn Lư, LM Phan Văn Lợi, LM
nguyễn Văn khải.
Nhất là kể từ khi chia tay với báo Sài G̣n
Nhỏ. ông không có đất để viết.
Chắc hẳn là nỗi mất mát lớn, cộng thêm
nỗi hận oán. Ông chỉ c̣n viết trên báo
mạng.
Ng̣i bút của ông càng cay độc hơn, phóng
túng hơn. Giọng điệu, quan điểm chính
trị của ông như có đổi chiều, có
thỏa hiệp. Nhiều bài viết và nội dung, cách
tŕnh bày cho người ta có cảm tưởng ông là
người phát ngôn viên chính thức của Tà
Quyền Hà Nội.
Một Tú Gàn không phải là một Tú Gàn như
người nghĩ nữa.
Trước đây ông viết báo như người
có cái đầu và không có trái tim. Nay cả tim
lẫn đầu đều không có. Tội nghiệp
cho môt kiếp người làm báo vào lúc cuối đời.
Nguyễn Văn Lục |