Truyện ngắn: NGƯỜI CHA YÊU DẤU - SỐNG CHẾT - T̀NH CHA (Ngọc Sơn hát)

 

 

Video: T̀NH CHA - Sáng tác: Ngọc Sơn 

(Sau 15 giây vẫn chưa thấy hát xin ấn vào F5 hay Refresh hay Play Icon)

 

 

 

Truyện ngắn: NGƯỜI CHA YÊU DẤU

    Anh hẹn chị ra quán cà phê trước nhà ga chính của thành phố Bremen. Câu đầu tiên khi gặp anh, chị nói trong sự cáu gắt: “Ông lại bán xe rồi hay sao mà lại đi tàu lên đây.”

   Anh cúi đầu trả lời lư nhí trong sự hổ thẹn: “Ừ, bán rồi, v́ cũng không có nhu cầu lắm.” Chị sầm mặt xuống: “Ông lúc nào cũng thế, suốt đời không thể ngóc đầu lên được, hẹn tôi ra đây có chuyện ǵ vậy?

   Khó khăn lắm anh mới có thể nói với chị điều anh muốn nhờ cậy. Chị cũng khó khăn lắm mới có thể trả lời từ chối anh: “Nhưng mà gia đ́nh tôi đang yên lành, nếu đưa con bé về e rằng sẽ chẳng c̣n được b́nh yên.”

   Anh năn nỉ, nhưng thật sự là anh rất bối rối: “Con bé đă đến tuổi dậy th́, anh là đàn ông, không thể gần gũi và dạy dỗ chu đáo cho nó được, anh chưa bao giờ cầu xin em điều ǵ, chỉ lần này thôi, chỉ nửa năm hay vài ba tháng cũng được, em là phụ nữ, em gần nó, em hướng dẫn và khuyên bảo nó trong một thời gian, để nó tập làm quen với cuộc sống của một thiếu nữ, sau đó anh lại đón nó về.”

   Chị thở dài: “Ông lúc nào cũng mang xui xẻo đến cho tôi, thôi được rồi, ông về đi, để tôi về bàn lại với chồng tôi đă, có ǵ tôi sẽ gọi điện báo tin cho ông sau.” Anh nh́n chị với ánh mắt đầy biết ơn. Anh đứng dậy, đầu cúi xuống như có lỗi tiễn chị ra xe rồi thở dài, lùi lũi bước vào nhà ga đáp tàu trở lại Hamburg.

   Anh và chị trước kia là vợ chồng. Họ yêu nhau từ hồi c̣n học phổ thông. Anh đi lao động xuất khẩu ở Đông Đức. Chị theo học Đại Học Sư Phạm Hà Nội. Ngày bức tường Berlin sụp đổ, anh chạy sang phía Tây Đức xin tị nạn. Chị tốt nghiệp Đại Học và về làm cô giáo Huyện Thái Thụy, Thái B́nh. Họ vẫn liên lạc với nhau và chờ đợi ngày đoàn tụ.

   Khi đă có giấy tờ cư trú hợp lệ, anh về làm đám cưới với chị, rồi làm thủ tục đón chị sang Đức. Vừa đến Nước Đức, thấy bạn bè anh ai cũng thành đạt. Đa số có nhà hàng, hay cửa tiệm buôn bán. Chỉ có anh là vẫn c̣n đi làm đầu bếp cho người ta. Chị trách anh vô dụng. Anh không nói ǵ, chỉ hơi buồn v́ chị không hiểu, để có đủ tiền bạc và điều kiện lo thủ tục cho chị sang đây, anh đă vất vả tiết kiệm mấy năm trời. Nên không dám mạo hiểm ra làm ăn “Đồ cù lần, đồ đàn ông vô dụng…”, đó là câu nói cửa miệng chị dành cho anh.

   Sau khi anh và chị có bé Thiên Hương ra đời, sinh thiếu tháng, phải nuôi lồng kính đến hơn nữa năm mới được về nhà. Khi bác sĩ thông báo cho vợ chồng anh biết bé Thiên Hương bị thiếu khả năng bẩm sinh. Giông tố bắt đầu thực sự nổi lên từ đó. Chị trách anh, đến một đứa con cũng không làm cho ra hồn, th́ hỏi làm được ǵ chứ. Anh ngậm đắng nuốt cay nhận lỗi về ḿnh và dồn hết t́nh thương cho đứa con gái xấu số.

   Bé Thiên Hương được 3 tuổi, chị muốn ly dị với anh. Chị nói, ông buông tha cho tôi, sống với ông đời tôi coi như tàn. Anh đồng ư, v́ anh biết chị nói đúng. Anh là người chậm chạp, không có chí tiến thân, sống an phận thủ thường. Nếu cứ ràng buộc sẽ làm khổ chị. Thiên Hương đă 3 tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói. Chị cũng thương con, nhưng v́ bận bịu làm ăn nên việc chăm sóc con bé hầu hết là do anh làm. V́ vậy mà con bé quấn quít bên bố hơn mẹ nó. Biết vậy nên chị cũng yên tâm và nhẹ nhơm nhường quyền nuôi dưỡng con bé cho anh khi làm thủ tục ly hôn.

   Ly dị được gần 1 năm th́ chị tái giá. Chị sinh thêm một đứa con trai với người chồng mới. Thành phố Bremen là thành phố nhỏ. Người Việt Nam ở đó hầu như đều biết nhau. Chị cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng gặp cha con anh đi ngoài phố. Chị gặp anh và nói với anh điều đó. Anh biết ư chị nên chuyển về Hamburg sinh sống.

   Chị không phải là người vô tâm, nên thỉnh thoảng vẫn gửi tiền nuôi dưỡng con cho anh. Trong những dịp Năm Mới hay Noel, chị cũng có quà riêng cho bé Thiên Hương, có năm chị c̣n đến thăm và tặng quà cho con bé trước ngày Lễ Giáng Sinh nữa.

   Thấm thoát đó mà giờ đây con bé đă sắp trở thành một thiếu nữ. Tuy chị không biết cụ thể thế nào. Nhưng chị biết dù con bé lớn lên trong tật nguyền hẩm hiu, nhưng anh rất thương nó. Chị cũng biết con bé gặp vấn đề trong giao tiếp, phải đi học trường khuyết tật. Nhưng con bé rất ngoan. Anh cũng không phải vất vả v́ nó nhiều. Bé Thiên Hương bị bệnh thiếu khả năng, trí tuệ hạn chế, phát âm khó khăn. Tuy vậy nó vẫn biết tự chăm sóc ḿnh trong sinh hoạt cá nhân. Thậm chí nó c̣n biết giúp anh một số công việc lặt vặt trong nhà.

   Chồng chị đă đồng ư cho chị đón Thiên Hương về tạm sống với chị vài tháng, với điều kiện trong thời gian con bé về sống chung với vợ chồng chị, anh không được ghé thăm. Chị cũng muốn thế, v́ chị cảm thấy hổ thẹn khi phải tiếp xúc với vẻ mặt đần đần dài dại của anh.

   Vợ chồng chị đă mua nhà. Nhà rộng, nên con bé được ở riêng một pḥng. Chị đă xin cho Thiên Hương theo học tạm thời ở một trường khuyết tật ở gần nhà. Thiên Hương tự đi đến trường và tự về nhà được.

   Đi học về, Thiên Hương cứ thui thủi một ḿnh trong pḥng. Đứa em trai cùng mẹ với nó, mẹ Thiên Hương, và dượng rất ít khi quan tâm đến nó. Niềm vui duy nhất của Thiên Hương là chờ điện thoại của bố. Nó phát âm không chuẩn và nói rất khó khăn, nên hầu như Thiên Hương chỉ nghe bố nói chuyện. Bố dặn ḍ rất nhiều và thỉnh thoảng c̣n hát cho Thiên Hương nghe.

   Em trai nó học Dương Cầm, nên nhà có cái đàn Dương Cầm rất đẹp để ở pḥng khách. Có lần Thiên Hương sờ và bấm bấm vài nốt. Mẹ mắng nó không được phá đàn của em. Nên từ đó nó không dám đụng đến nữa. Có hôm anh gọi điện thoại cho nó, nó nghẹn nghào nói lỏm bỏm,.. đàn... đàn… klavia... con muốn… Anh thở dài và hát cho nó nghe.

   Tháng đầu, hầu như ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho nó. Rồi thưa dần, thưa dần. Cho đến một ngày anh không gọi cho nó nữa. Sau một tuần đăng đẳng không nghe anh gọi điện thoại. Thiên Hương bỏ ăn và nằm bẹp ở nhà không đi học. Chị không biết ǵ cứ mắng nó dở chứng.

   Một đêm, chị bỗng bật choàng dậy khi nghe tiếng đàn Dương Cầm vang lên. Chị chạy ra pḥng khách, thấy con bé đang ngồi đánh đàn say sưa. Nó vừa đánh vừa hát th́ thầm trong miệng. Chị cứ há hốc mồm ra kinh ngạc. Chị không thể tưởng tượng nổi là con bé chơi Dương Cầm điêu luyện như vậy. Chị chợt nhớ ra, đă có lần anh nói với chị, con bé ở trường khuyết tật có học đàn Dương Cầm, cô giáo khen con bé có năng khiếu. Lần đó chị tưởng anh kể chuyện lấy ḷng chị nên chị không quan tâm. Chị đến gần sau lưng Thiên Hương, và lặng lẽ ngắm nh́n nó đánh đàn. Chị cúi xuống và lắng nghe con bé hát cái ǵ. Chị ngạc nhiên khi nghe Thiên Hương hát rơ ràng từng tiếng một, mà lại là hát bằng tiếng Việt hẳn hoi: “…Nhớ những năm xa xưa ngày cha đă già với bao sầu lo… sống với cha êm như làn mây trắng… nhớ đến năm xưa c̣n bé, đêm đêm về cha hôn chúng con… với tháng năm nhanh tựa gió... ôi cha già đi cha biết không…”

   Chị ṿng tay ra trước cổ nó và nhẹ níu, ôm nó vào ḷng. Lần đầu tiên chị ôm nó âu yếm như vậy. Chị thấy tay ḿnh âm ấm. Thiên Hưong ngừng đàn đưa tay lên ôm riết tay mẹ vào ḷng ngực. Nó khóc. Chị xoay vai nó lại, nh́n vào khuôn mặt đầm đ́a nước mắt của nó hỏi: “Con sao vậy hả con yêu của mẹ?” Nó ngước nh́n mẹ nó rất tŕu mến rồi ch́a cho mẹ nó một tờ giấy đă gần như nhàu nát. Chị cầm tờ giấy và chăm chú đọc, rồi thở dài nh́n nó hỏi: “Con biết bố con bị ung thư lâu chưa ?” Nó ch́a 4 ngón tay ra trước mặt mẹ. Chị hỏi: “Bốn tháng rồi hả?  Nó gật đầu. Chị nh́n chăm chăm vào tờ giấy và từ từ ngồi xuống nền nhà, rũ rượi thở dài.

   Thiên Hương hốt hoảng đến bên mẹ, ôm mẹ vào ḷng, vuốt mặt mẹ, rồi vừa ấp úng nói, vừa ra hiệu cho mẹ: “Bố ở trên Thiên Đàng rồi, mẹ yên tâm, con đă xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là v́ bố muốn thế, bố muốn ḿnh ra được nhẹ nhàng và yên tâm là có mẹ ở bên con.

   Chị cũng ôm nó vào ḷng, vỗ nhè nhẹ vào vai nó và nói: “Con gái ngoan của mẹ, ngày mai mẹ sắp xếp công việc, mẹ sẽ đưa con về Hamburg…”

   Năm 2011, khi đi dự một cuộc biểu diễn nghệ thuật của học sinh khuyết tật và khiếm thị, tôi thấy cô gái đệm đàn Dương Cầm cho dàn đồng ca, cứ khăng khăng đ̣i phải đàn và hát bài hát “Người Cha Yêu Dấu” bằng tiếng Việt trước, sau đó mới chịu đệm đàn cho dàn đồng ca tiếng Đức. Thắc mắc và  ngạc nhiên nên tôi gạn hỏi mấy người trong Ban Tổ Chức. Cuối cùng họ đă kể cho tôi nghe câu chuyện trên.

 

 

Nước Mắt và Hạnh Phúc: SỐNG CHẾT

  Khi tôi được sinh ra là khởi điểm tôi bắt đầu đi về cơi chết. Làm ǵ có sự chết nếu không có sự sống. Làm ǵ có ngày người ta chôn tôi nếu không có ngày tôi chào đời. Như thế, cuộc sống của tôi là chuẩn bị cho ngày tôi chết.

   Ngay từ trong bào thai của mẹ, bắt đầu có sự sống là tôi đă cưu mang sự chết rồi. Kết hợp và biệt ly ở lẫn với nhau. Trong lớn lên đă có mầm tan ră. Khi vũ trụ chào đón tôi, th́ cùng một lúc, tôi bắt đầu từ giă vũ trụ từng ngày, từng giờ.

   Mỗi ngày là một bước tôi đi dần về sự chết. B́nh Minh mọc lên, nhắc nhở cho tôi một bước cận kề. Hoàng Hôn buông xuống, thầm nói cho tôi sự vĩnh biệt đang đến.

   Không muốn nghĩ về sự chết tôi cũng chẳng tránh đuợc sự chết.
   Tôi có thể không muốn nghĩ về sự chết nhưng tôi có ghét sự chết được không? Tôi ghét sự chết là tôi ghét chính tôi. Chết ở trong tôi. Tôi đang đi về cơi chết nên ngay bây giờ sự chết đă thuộc về tôi rồi. Sự sống của tôi hàm chứa sự chết, nên tôi yêu sự sống th́ tôi cũng phải yêu sự chết. V́ vậy, cuộc đời có ư nghĩa vẫn chỉ là cuộc đời chuẩn bị cho ngày chết.

   Trong ḍng đời, tôi không sống một ḿnh. Cuộc sống của tôi là tấm thảm mà mỗi liên hệ yêu thương là một sợi tơ, mỗi gắn bó quen biết là một sợi chỉ, anh em, cha mẹ, bạn bè, người yêu. Sự chết xé rách tung tất cả để tôi ra đi một ḿnh. Chẳng ai đi với tôi. V́ thế, chết mang mầu ly biệt.

   Sống là hướng về tương lai. Tương lai là cái tôi không nắm chắc trong tay, v́ vậy, tôi hay nh́n về tương lai bằng nỗi sợ bấp bênh. Càng bấp bênh th́ tôi càng t́m kiếm vững chăi, càng tích lũy. Nhưng tích lũy xong, xây đắp xong, vất vả ngược xuôi để rồi ra đi trắng đôi tay th́ đời tôi thành đáng thương hại. Nếu tôi không đem theo được những ǵ tôi tích lũy, th́ những ǵ tôi ôm ấp hôm nay chỉ làm tôi thêm đau đớn, nuối tiếc. Nếu không muốn vậy th́ chúng phải là phương tiện để chuẩn bị cho giờ ra đi của tôi.

   Tích lũy cho tương lai có thể là dấu hiệu khôn ngoan đề pḥng những bất trắc có thể xẩy ra. Mà cũng có thể là một thứ nô lệ. Nếu suốt đời tôi lo âu t́m kiếm danh vọng, quá tham lam tiền bạc, lúc nào cũng bị vây khốn, băn khoăn th́ đâu là niềm vui, tận hưởng.

   Mà tận hưởng là ǵ? Đâu là ư nghĩa của sự t́m kiếm? Tích lũy?
   Kinh Thánh kể: Có người trong đám dân chúng nói với Đức Giêsu Kitô: "Thưa Thầy, Thầy bảo anh tôi chia gia tài với tôi". Ngài đă nói cùng họ: "Hăy coi chừng! hăy lo giữ ḿnh tránh mọi thứ gian tham, v́ không phải ai được sung túc, là đời sống người ấy chắc chắn nhờ của cải". Ngài nói cùng họ một ví dụ rằng: "Có người phú hộ, ruộng nương được mùa, nên suy tính với ḿnh rằng: Ta phải làm ǵ? V́ ta không c̣n chỗ nào mà tích trữ hoa mầu nữa. Đoạn người ấy nói: Ta sẽ làm thế này: Phá quách các lẫm đi, mà xây những lẫm lớn hơn, rồi chất cả lúa mạ, và của cải vào đó, rồi ta nhủ hồn ta: Hồn ơi! mày có dư thừa của cải, sẵn đó cho bao nhiêu năm; nghỉ đi! ăn uống đi! hưởng đi! Nhưng Thiên Chúa bảo nó: Đồ ngốc! ngay đêm nay, người ta sẽ đ̣i ngươi trả lại hồn ngươi, mọi sự ngươi đă sắm sửa, tích góp kia sẽ về tay ai?" (Lc 12,13-21).

   Không ai sống hộ tôi. Không ai chết thay tôi. Không ai đi cùng tôi. Tôi sẽ ra đi lẻ loi. Họ sẽ quên tôi cũng như tôi đă quên bao người. Có thể đôi khi họ nhớ tôi. Cũng như đôi khi tôi nhớ người này, kẻ kia. Nhưng nỗi nhớ chỉ là của riêng tôi, c̣n kẻ đă ra đi vẫn ra đi miền miệt. Th́ cũng thế, chẳng ai làm ǵ được cho tôi lúc tôi ra đi không trở lại.

   Chết là mất tất cả. Nhưng thánh Phaolô lại tuyên tín rằng chết là chiến thắng (1Cor 15,54). Chết là đi về sự sống vĩnh cửu. Chết là gặp gỡ. Gặp Đấng tạo nên ḿnh. Như vậy, chết là cánh cửa im ĺm được mở ra để tôi về với Đấng thương tôi. Chết là điều kiện để sống.

   Chúa ơi, chết là đi về với Chúa sao con vẫn lo âu?

   Phải chăng nỗi lo âu là dấu hiệu nói cho con rằng con sợ con có thể không gặp Chúa. V́ sợ không gặp nên chết mới là bản án nặng nề. Mà tại sao con lại sợ không gặp Chúa? Chúa luôn mong mỏi, đợi chờ con cơ mà. Như thế, muốn gặp Chúa hay không là do ư của ḷng con. Con có quyền quyết định cho hạnh phúc của ḿnh.

   Chúa ơi, v́ biết ḿnh sẽ chết nên con băn khoăn tự hỏi bao giờ th́ chuyến tầu định mệnh đem con đi. Hôm nay hay ngày mai?  Mùa Thu này hay Mùa Xuân tới? Con âu lo. Nhưng v́ sao phải lo âu?

   Phải chăng lo âu là dấu hiệu nói cho con rằng con chưa chuẩn bị đủ, là hồn con c̣n ngổn ngang. Có xa Chúa th́ mới sợ mất Chúa. Sợ mất Chúa th́ mới xao xuyến băn khoăn.

   Con biết thế, con biết rằng v́ không sẵn sàng, v́ không chuẩn bị nên mới hồi hộp, mất b́nh an. Con biết thế, con biết sau khi chết là hạnh phúc hay gian nan, là núi cao với mây ngàn cứu rỗi, hay vực sâu phiền muộn với đau thương. Nhưng chuẩn bị cho giờ ra đi không đơn giản Chúa ơi. Chúa biết đó, con đi t́m Chúa nhưng là đi trong lao đao. Bởi yêu một vật hữu h́nh th́ dễ hơn lắng nghe tiếng gọi từ nơi xa thẳm. Giầu có và danh vọng cho con hạnh phúc mà con có thể sờ được. C̣n hạnh phúc của Đức Tin th́ sâu thẳm quá.

   Chung quanh có biết bao mời mọc. Kinh nghiệm cho con thấy rằng đă nhiều lần con bỏ Chúa. Như vậy biết đâu con lại chẳng bỏ Chúa trong tương lai. Nếu lúc đó mà giờ chết đến th́ sao?

   Chúa có nghĩ rằng khi con phải phấn đấu chối từ những rung cảm bất chính để sống theo niềm tin là thánh giá của con không. Chối từ tiếng gọi của tội lỗi đă là một thánh giá. Nhưng có khi lo âu v́ không biết ḿnh có từ chối được không c̣n là một thánh giá khác nữa. Chính đấng thánh của Chúa mà c̣n phải kêu lên: "Ôi! những điều tôi muốn làm th́ tôi chẳng làm, những ǵ tôi muốn trốn tránh th́ tôi lại làm" (Rom 7,15-16).  Chúa thấy đó, vị tông đồ lớn của Chúa mà c̣n như thế, huống chi con, một kẻ mang nhiều đam mê, yếu đuối th́ đường về với Chúa gian nan biết bao.

   Để khỏi chết khi con chết, th́ con phải chết trước khi con chết.
   Cái chết đó là đóng đinh đời con vào thập giá. Con không biết con can đảm đến đâu. Con chỉ xin sao cho con tiếp tục đi măi. Đi xiêu vẹo v́ yếu đuối của con, nhưng vẫn tiếp tục đi.

   Thập giá nào th́ cũng có đau thương.
   Con không muốn thập giá. V́ thập giá làm con mang thương tích. Nhưng nếu sự sống của con mang mầm sự chết, th́ trong cái chết của thập tử nẩy sinh sự sống. Chúa hiểu nỗi sợ hăi của sự chết. Con vẫn nhớ lời Chúa cầu nguyện: "Lạy Cha, con xin phó hồn con trong tay Cha" (Lc 23,46). Hôm nay con cũng muốn nói như vậy đó, với Chúa. Cuộc tử nạn và phục sinh của Chúa dạy con rằng chẳng có sự sống nào mà không phải qua sự chết. Chết th́ sợ hăi, nhưng nếu con yêu sự sống th́ con phải yêu sự chết.

   Con muốn chết để được sống.
   Con sẽ đóng đinh đời con vào thập tự. Chúa ơi, Chúa có cho những lo âu của con là dấu chỉ t́nh yêu của một tâm hồn yếu đuối, đang thao thức đi t́m Chúa v́ sợ mất Chúa không.
   Lạy Cha, trong tay Cha con xin phó thác đời con.

         Nguyễn Tầm Thường
Trích trong Nước Mắt và Hạnh Phúc

 

 

 

Cám ơn quí vị đă theo dơi chương tŕnh của Diễn Đàn Giáo Dân

Xin Thiên Chúa chúc phúc lành đến quí vị.