TÔI
HÁT QUỐC CA
Hôm
qua tôi đi dự Tết Cộng Đồng
Trời
lạnh quá, thấp cao từng đồi tuyết
Dù
mấy khó khăn đường rồi
cũng đến
Đậu
xe xong, lội tuyết dắt nhau vào
Người
lưa thưa từng nhóm chẳng nhiều
bao
Thôi,
cũng được, cốt có nhau
ngày Tết
Ban
tổ chức không ngại ngần mỏi mệt
Miễn cộng
đồng họp mặt góp niềm vui
Dù
không quen nhau, ai cũng tươi cười
Chúc
năm mới như đã từng thân thiết
Giây
phút đứng nghiêm chào cờ, mặc
niệm
Tôi
tủi thân xúc động đến nghẹn lời
...
Hát
quốc ca mà mắt lệ tôi rơi
Bởi
tủi phận mình là người vong quốc
Ngày
xưa có quê, có nhà, có nước
Tôi
hân hoan hãnh diện kém chi người
Mùa xuân về
trên đất nước của tôi
Có
pháo đỏ, có mai vàng, đào
thắm
Dưới trời
tự do, quê tôi đầy nắng
Tôi
lớn lên trong hạnh phúc ngọt ngào
Phút
chào cờ tôi vui sướng biết bao
Nhìn
lá cờ bay lòng tràn kiêu hãnh
Tình
yêu nước trong lời ca hùng
mạnh
Và
tự hào từng trang sử quê hương
Nhưng
tháng Tư, bày quỉ đỏ Bắc phương
Đã
cấu kết với sài lang hiểm độc
Bức
tử miền Nam, xô toàn dân tộc
Vào
một nhà tù vĩ đại, thê lương
Tìm
tự do, tôi phải vượt trùng dương
May,
sống sót, đến xứ người
tị nạn
Từ
đó quốc ca mỗi lần tôi hát
Hát
với xót xa, hát với tủi
hờn ...
Hát
với ngậm ngùi tức tưởi đau
thương
Vì quê
mẹ trong nguy nan sinh tử
Và đồng
bào tôi trong tay thú dữ
Anh
chị em yêu nước chốn lao tù
Nhìn
lên khán đài thẹn với gương
xưa
Tôi
hát quốc ca mà lòng đau xé
Ôi,
bao giờ lời ca tôi khô lệ ...
Ngắm
cờ bay, kiêu hãnh mỉm môi cười
...???
Ngô
Minh Hằng
|